Tôi gặp lại chị vào một chiều mưa, khi mẹ gọi chị đến chơi nhà sau nhiều năm xa cách. Chị bước vào với bộ váy ôm sát màu đỏ rượu, làn da trắng ngần nổi bật dưới ánh đèn vàng nhạt trong phòng khách. Nụ cười quen thuộc vẫn còn đó, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn khác – sâu hơn, và đầy mê hoặc.
Chị ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo đôi chân dài miên man, khẽ nghiêng người về phía mẹ tôi để trò chuyện. Mỗi cử động nhỏ đều khiến tim tôi đập nhanh, đôi lúc phải lén liếc nhìn khe ngực lấp ló dưới lớp váy – căng đầy, mềm mại và mời gọi.
"Cháu lớn quá rồi," chị cười nhẹ khi quay sang tôi, giọng nói dịu dàng mà quyến rũ như mật rót vào tai. "Hồi bé còn hay vòi chị bế, giờ thì chắc chị không ôm nổi nữa rồi."
Để lại nhận xét